Giáo sư Thường dịu dàng
Phan_4
“Gần đây công việc của tôi ít đi, cũng không nhận được công việc mới nào, có người nói quan niệm và thái độ của tôi cần thay đổi, nói thanh cao không đáng tiền, thỉnh thoảng cùng khách hàng đi ra ngoài dùng một bữa cơm, mặc dù phải chịu đựng một chút động tay động chân nhưng chỉ cần có thể nhận được công việc là tốt rồi. Mới vừa rồi tôi là suy nghĩ chuyện này.”
Thường Phong nghe vậy nhíu mày. “Cô nghĩ chuyện này ý là?”
“Tuổi của tôi đã không còn trẻ, có phải thừa dịp còn chút giá trị buông tay một lần.” Cô nhìn chằm chằm ly nước trên bàn nói.
“Tôi không tán thành.”
“Hả?” Đoạn Cần Tâm bổng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẻ mặt nghiêm túc.
“Không giống người khác là một loại phương pháp sáng lập giá trị, mà thông đồng làm bậy lại chỉ có thể bóp chết giá trị. Nếu nói buông tay một lần là ở khi vô kế khả thi(*) thì tìm đường sống trong cái chết cũng là một loại phương pháp, nhưng cô buông tay một lần thì giống như cam chịu.”
(*) không còn cách nào khác
Không nghĩ tới anh sẽ nhìn thấu ý tưởng trong lòng cô. Đoạn Cần Tâm giật mình.
“Nếu như là vì trả tiền cho tôi, tôi nói rồi cái đó không vội, không trả cũng không sao.” Anh dịu dàng nói.
“Không thể không trả.” Cô lắc đầu nói. Ngay cả bạn thân cô đều không có nợ tiền không trả huống chi là anh.
“Mặc dù vô tâm sơ suất, gây họa thì phải xử lý đây là nguyên tắc của tôi.” Anh kiên trì.
“Nhưng nguyên tắc của tôi không có nợ tiền không trả.”
Thường Phong không nói gì. Cái đề tài này họ đã bàn luận nhiều lần rồi nhưng đầu cô còn cứng hơn đá, vẫn là bỏ thời gian nói chuyện khác thôi.
“Nhìn cô giống như là mệt sắp chết, không giống cô nói gần đây công việc ít đi.” Anh nhìn thật sâu vào đáy mắt cô ngay cả hóa trang của không giấu đi được quầng thâm, nhưng vẫn duy trì ngữ điệu trước sau như một mà nói, “Thật sự là vì chuyện công việc để cho cô phiền não đến mất ngủ sao?”
Đoạn Cần Tâm mệt mỏi cười lắc đầu một cái lại trầm mặt không nói.
“Lại là một chuyện không thể nói với tôi sao?” Anh hỏi.
“Không phải vấn đề là nói được hay không, mà là có nói cũng không còn ý nghĩa nữa.” Cô rủ hai vai xuống than nhẹ nói.
“Cô không nói ra nghe thử một chút, sao lại biết không có ý nghĩa?”
“Bởi vì căn bản không liên quan tới tôi, là tôi tự tìm phiền não mà thôi.”
Nếu thật không liên quan cũng sẽ không phiền não, cô chẳng lẽ không thấy nói như vậy quá mâu thuẫn sao?
Thường Phong thật sâu nhìn cô một cái, khóe môi bất đắt dĩ kéo ra một nụ cười thương xót nói: “Dù sao cũng không còn chuyện, nói ra nghe một chút.” Cuối cùng lại mềm nhẹ thêm một câu “Nếu cô không ngại để tôi biết.”
Chẳng biết tại sao đối với cảm giác anh khách sáo Đoạn Cần Tâm lại cảm thấy không nói thì thật có lỗi với anh. “Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là có chút lo lắng cho em gái tôi.” Cô ưu sầu nói ra tâm sự.
“Em gái cô thế nào? Nghe Sài Nghê nói cô ấy đã kết hôn lập gia đình đã nhiều năm rồi?”
Vì để hiểu rõ thêm về tình huống gia đình cô, thời gian này anh tốn không ít thời gian cùng Sài Nghê nói chuyện phiếm, chọc cho bạn chí cốt Cừu Kính cũng đối anh trừng mắt.
Đôi phu thê kia tình cảm tốt đến nổi làm cho người ta cũng khát vọng kết hôn.
“Mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã kết hôn bảy năm rồi.” Đoạn Cần Tâm gật đầu nói.
“Vậy cô đang lo lắng cái gì?”
“Nghe mẹ tôi nói, nó hình như mang thai.”
“Đây không phải là một chuyện vui sao?” Anh không hiểu.
Đoạn Cần Tâm nhìn anh một cái, mới sâu kín thở dài một cái khi dừng lại mới nói: “Nếu như hôn nhân của nó hạnh phúc.”
Thường Phong đã hiểu. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc coi như xong, thế nhưng lại mang thai… Đây chính là một chuyện làm người ta phiền lòng.
“Em gái cô có dự tính gì?” Chuyện của Đoạn gia thật đúng là khó khăn, thân là người đứng xem bọn họ căn bản không thể ra sức, chỉ có thể nghe một chút quyết định của người trong cuộc, còn lại chỉ có thể khách quan mà nói lên suy nghĩ của mình mà thôi.
“Tôi không có hỏi nó.”
“Lo lắng lại không hỏi?”
“Cá tính của nó rất kiên cường, cho dù không hỏi tôi đại khái cũng biết nó muốn làm gì.” Cũng là bởi vì hiểu rõ em gái mình, Đoạn Cần Tâm u buồn không dứt.
Quả nhiên là chị em ngay cả cá tính cũng thật giống. Thường Phong không tự chủ được thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại mở miệng hỏi: “Cô ấy muốn làm cái gì?”
Đoạn Cần Tâm hơi do dự mới thở ra hai chữ ––
“Trả thù.”
Thường Phong nghe vậy nhăn đầu lông mày, hoài nghi hỏi: “Trả thù ai? Tại sao muốn trả thù?”
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong lòng Đoạn Cần Tâm, nhưng suy nghĩ một chút chuyện của người đó anh cũng biết rồi, còn có việc xấu gì trong nhà không thể truyền ra ngoài đây?
“Em gái tôi là vì thoát đi ngôi nhà không có ấm áp chỉ có ồn ào lại nghèo khó mới có thể kết hôn sớm như vậy.” Cô đàng hoàng nói cho anh biết, ánh mắt từ từ hư vô mờ mịt “Nó coi hôn nhân quá đơn giản, quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu chung đụng, còn có một đám người nhà cơ hồ là người xa lạ cùng nhau chung sống, tất cả những điều này nó đều thích ứng không được, lại kiên cường không muốn quay đầu lại, không muốn nhận thua. Mới kết hôn một năm, bị kẹt giữa ba mẹ và bà xã, người đàn ông liền chịu không nổi liền hướng ra ngoài phát triển, có gặp ở ngoài. Chuyện này nhà trai ai cũng biết chỉ có nó thân là vợ không hề hay biết gì bất tri bất giác bị lừa hơn hai năm, cho đến người đàn bà bên ngoài đã mang thai đến nhà ầm ĩ mới phát hiện.”
“Vợ cắt cổ tay tự sát người đàn ông quay đầu lại cũng không phải bởi vì hối tiếc mà là ngoài ý muốn phát hiện người đàn bà bên ngoài bắt cá hai tay, con có phải của mình không thì chưa chắc. Sau lần đó đã có một lần ắt sẽ có lần thứ hai, người đàn ông tiếp tục chơi bời, người phụ nữ càng ngày càng oán hận, chẳng thà buông tha cho tự do và vui vẻ cũng phải tiếp tục đấu với người đàn ông đó.”
Nói đến chỗ này cô ngừng lại, nhưng Thường Phong lại có loại cảm giác chuyện xưa chưa xong.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau cô lại mở miệng tiếp tục nói.
“Ba tháng trước, người đàn ông đột nhiên mở miệng nói muốn ly hôn, còn lấy tư thái khẩn cầu mà van xin nó, lần này tựa hồ đối với người đàn bà bên ngoài là thật tình muốn cho đối phương một thân phận danh chánh ngôn thuận. Thân là vợ nó giận quá hóa cuồng nói đây thật là cơ hội tốt ngàn năm có một, sau liền mang thai. Con chính xác là của người đàn ông đó, có được khi bị thiết kế say rượu mất lý trí, mục đích là vì để cho người đàn bà bên ngoài thấy người đàn ông bất trung, cùng với chuyện có thân phận là vợ hợp pháp dây dưa hành hạ lẫn nhau tới già.” Đoạn Cần Tâm nhìn về phía anh vẻ mặt bi thương hỏi: “Tình yêu có gì tốt? Hôn nhân có gì tốt? Một khi thay lòng, còn lại cũng chỉ có đau lòng và hành hạ thôi.”
Chương 4
Đối với tình yêu và hôn nhân, Đoạn Cần Tâm biết mình nhìn cả vấn đề phiến diện rất nghiêm trọng nhưng cũng bất lực. Ở trong cuộc đời cô cặp đầu tiên biết đến tình yêu và hôn nhân là ba mẹ, thứ hai còn có em gái nhưng cả hai kết quả đều rất thê thảm, khiến cô thân là con và chị gái cũng cảm động lây, bản thân cũng rất đau xót.
Cho nên một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô một chút cũng không muốn nói chuyện yêu đương và kết hôn.
Khi mười tám tuổi cũng vậy, khi hai mươi tuổi cũng vậy, khi hai mươi lăm tuổi cũng không có dao động, cho đến bây giờ đã hai mươi tám tuổi cô đối với tình yêu và hôn nhân còn có đàn ông tràn đầy cảnh giác, không tín nhiệm.
Cuộc đời của cô chỉ cần có bạn bè, công việc và tiền là đủ rồi, cô vẫn nghĩ như vậy. Nhưng gần đây công việc của cô lại gặp trắc trở, tiền cũng tương đối bị ảnh hưởng.
Bỏ qua một bên, chuyện tiền của Thường Phong không đề cập tới, tiền thuê nhà cùng sinh hoạt phí trong nhà cũng cần, cô không thể không có thu nhập cố định. Cho nên, cô rốt cục có nên tiếp tục kiên trì không giống những người khác không đây? Hay là muốn buông tay một lần dùng phương pháp tìm đường sống trong cõi chết, thu hẹp tầm mắt nhìn cái lợi trước mắt đây? Cô thật rất phân vân.
“Chị Lâm, em là Cần Tâm, cho hỏi có công việc tới cửa không?” Sau khi tốn thời gian cả buổi sáng xử lý xong mọi chuyện trong phòng bán đấu giá trên mạng, cô cầm lên điện thoại, đã có hai mươi bốn tiếng không có vang, gọi cho người đại diện của mình hỏi.
“Chị đang tính gọi cho em, có công việc tới cửa!” Người đại diện chị Lâm ở bên đầu dây bên kia giọng nói có chút kích động nói với cô.
“Có thật không?”
“Mặc dù còn phải trải qua phỏng vấn tuyển chọn, nhưng điều kiện đối phương yêu cầu 90% hình tượng tương xứng với em, đây tuyệt đối là cơ hội tốt ngàn năm có một. Em bây giờ ở đâu? Nhanh đến công ty!” Chị Lâm kích động nói.
“Em biết rồi, bây giờ em sẽ lập tức đi qua.”
Cúp điện thoại, thay đồ đi ra ngoài, Đoạn Cần Tâm vội vã chạy tới công ty đại diện.
“Chị Lâm, em đến rồi.”
“Tới là tốt rồi, qua đây.” Chị Lâm vẫy tay về phía cô nói: “Em có từng nghe qua doanh nghiệp Huê Trình không?”
“Tây Thành?”
“Không có.” Đoạn Cần Tâm lắc đầu nói.
“Còn doanh nghiệp Liên Dật?”
Cô vẫn lắc đầu.
“Còn Đạt Tuyên?”
“Cũng không có nghe qua. Chị Lâm sao chị lại hỏi em những cái này?”
“Bởi vì mới vừa rồi khi em trên đường tới đây, chị lại nhận được hai công ty chỉ đích danh muốn mời em làm người mẫu.”
“Cái gì?” Đoạn Cần Tâm ngây người.
“Bọn họ đều nói thấy em trên tạp chí, sau đó qua điều tra cảm thấy hình tượng em rất trong sạch, rất thích hợp làm người phát ngôn cho công ty bọn họ, hỏi em có đồng ý nhận phần công việc này không.” Chị Lâm nói xong, cũng đem bản fax về sản phẩm và nội dung bản kế hoạch đưa cho cô xem.
Cô ngơ ngác nhận lấy, ngơ ngác cúi đầu nhìn tờ fax.
Chị Lâm nói tiếp: “Một công ty hình dung đặc điểm ngoại hình của em, hai công ty trực tiếp chỉ đích danh em, tình huống trùng hợp như vậy thật làm người ta tưởng tượng không nổi, cho nên chị mới hỏi em có nghe qua những công ty này không. Chị cho là em quen biết người của những công ty này hoặc là em đã từng tiếp xúc qua với họ. Em có không?”
Đoạn Cần Tâm phản ứng trì độn ngẩng đầu nhìn cô, mặt mờ mịt lắc đầu.
“Hay là em có bạn bè có lực ảnh hưởng hoặc là có thân phận bất phàm?” Chị Lâm tò mò hỏi cô.
Cô lập tức nghĩ đến Chồng của Nhạc San, Tiệp Ngọc Và Sài Nghê mấy người đàn ông đó cũng có chút lực ảnh hưởng, tài sản cũng không tồi nhưng cô chưa từng cùng ai đề cập tới vấn đề công việc gặp khó khăn bọn họ không thể vô duyên vô cớ làm như vậy mới đúng, huống chi công ty của mấy người đàn ông đó cũng không phải tên Huê Trình, Liên Dật và Đạt Tuyên nha. Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
“Bỏ đi, có công việc tới cửa mới là trọng điểm, quản chi bọn họ tại sao tìm tới đây.” Chị Lâm toét miệng vui vẻ nói: “Sản phẩm của mấy công ty điện tử này đều rất có tiếng tăm, cái này phí đại diện không ít, tỷ lệ người mẫu nổi tiếng cũng không ít, thật là làm ăn có lời, hơn nữa danh lợi song thu nha. Cần Tâm, em ở trong giới lu mờ mười năm rốt cuộc cũng nổi tiếng.”
“Có dễ nổi tiếng như vậy không?” Đoạn Cần Tâm vẫn cảm giác có chút không được chân thật, người có chút hoảng hốt.
“Thời gian chị lăn lộn trong nghề này so với em không chỉ nhiều hơn gấp đôi, tin tưởng chị, tiếp nhận công việc này muốn không nổi tiếng cũng khó.” Chị Lâm vẻ mặt thành thật bảo đảm.
“Em đã hai mươi tám tuổi rồi.”
“Vậy thì sao? Lâm Chí Linh còn lớn tuổi hơn em, còn không phải cũng nổi tiếng ngất trời sao?”
Đoạn Cần Tâm không phản bác được, chỉ cảm thấy trên đời này sẽ có chuyện thuận lợi như vậy sao? Cô cùng vận may từ trước đến nay chỉ có gặp thoáng qua, một chút giao tình cũng không có.
“Huê Trình tuyển chọn định vào mười giờ sáng mai, còn Liên Dật và Đạt Tuyên chỉ cần trả lời bọn họ chắc chắn có tiếp nhận hay không là được rồi. Em cảm thấy thế nào, có muốn tiếp nhận những công việc này không?” Chị Lâm hỏi cô.
“Muốn.” Đoạn Cần Tâm không chút do dự gật đầu, ngu ngốc mới có thể nói không cần.
Cô không có dã tâm quá lớn, cũng không cầu danh lợi song thu, cũng không cầu nổi tiếng, chỉ cần có việc cho cô làm để cho cô có thu nhập là được, cô cần chính là tiền.
Chị Lâm nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng. “Thật ra thì lời mời của Liên Dật và Đạt Tuyên chị cũng đều giúp em trả lời OK rồi, hiện tại chỉ còn công việc của phía Huê Trình cần tranh thủ mà thôi.” Nói xong, chị cầm lên ví da ở trên ghế nhìn qua cô nói: “Đi thôi.”
“Muốn đi đâu? Tuyển chọn không phải vào ngày mai sao?” Đoạn Cần Tâm mặt mờ mịt nháy mắt hỏi.
“SPA.”
“SPA?” Cô vẫn nét mặt mờ mịt mà khó hiểu.
“Kế tiếp nhận mấy phần công việc này đều là công việc lớn, cùng lúc trước chụp catalogue đồng phục, tạp chí quảng cáo đúng là khác biệt rất lớn, dĩ nhiên phải xử lý bề ngoài cho tốt một chút. Lúc nãy chị đã hẹn thẩm mỹ viện rồi, em nhất định phải làm mặt, bảo dưỡng toàn thân, còn có mái tóc cũng phải xử lý một chút.”
Chị Lâm coi là chuyện đương nhiên mà bô lô ba la nói một đống, Đoạn Cần Tâm chỉ cảm thấy như có một đống giấy không ngừng từ trên trời rơi xuống đập vào đầu cô làm cô hoa mắt bất tỉnh. Nếu không phải lần đầu hợp tác thì cũng phải biết tình trạng kinh tế của cô, cô quyết định không nói nhảm mà trực tiếp trả lời chị.
“Chị Lâm, em không có tiền.”
“Chị biết rồi, hôm nay chị mời khách.” Chị Lâm hướng cô liếc mắt nói.
Đoạn Cần Tâm không khỏi lộ ra vẻ mặt không thể tin. Bởi vì làm những thứ đó cũng không phải là mấy trăm tệ hay mấy ngàn tệ là có thể xong, nói ít thì cũng cần gần mười ngàn tệ.
“Chị Lâm, có phải chị trúng giải đặc biệt không?”
“Đặc biệt cái quỷ á, chị chỉ trúng qua hai trăm tệ!” Nghĩ đến vận may vô cùng tệ của mình mặt chị Lâm cũng không khỏi vặn vẹo.
“Vậy sao hôm nay chị lại hào phóng như vậy?”
“Sao lại nói giống bình thường chị rất hẹp hòi như vậy?”
“Không phải hẹp hòi, là keo kiệt.” Đoạn Cần Tâm lập tức bị đánh một cái.
“Oh.” Cô vuốt cái đầu bị đánh đau kêu một tiếng.
“Em chính là thiếu ăn đòn, cho nên mới làm trong nghề này mươi năm mà vẫn vô danh.” Chị Lâm nhân cơ hội dạy dỗ cô.
“Làm lụng lâu ngày vẫn vô danh so với phù dung sớm nở tối tàn có phải tốt hơn không? Có người nói với em nước chảy đá mòn mới là vương đạo.”
“Ai nói? Hừm!!! cách giải thích cũng không tệ.”
“Bạn em.” Đoạn Cần Tâm mỉm cười trả lời, cảm giác như mình đang được ca tụng vậy. Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến mình từng nói qua với Thường Phong chuyện công việc gặp khó khăn, chẳng lẽ những cơ hội từ trên trời rơi xuống này có liên quan tới anh ta?
Không đúng, anh ấy chỉ là một giáo sư đại học bình thường mà thôi, sao lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy?
Hẳn không phải là anh ấy mới đúng.
Không cần biết như thế nào, mỗi lần hai người cùng dùng cơm, chờ sau khi bắt tay vào công việc kiếm được tiền cô nhất định phải mời anh ăn cơm mới được, bởi vì từ trước đến nay người tính tiền đều là anh ta, nói cái gì nguyên tắc của anh không có đạo lý để phụ nữ trả tiền.
Cái tên đó xem ra lịch sự, hòa nhã điềm đạm nhưng chỉ cần nói đến vấn đề nguyên tắc căn bản là một tên vua ngang ngược có lý cũng không thể nói rõ.
“Đang suy nghĩ gì? Bạn trai?” Chị Lâm khóa kỹ cửa phòng làm việc, quay đầu lại chỉ thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, ánh mắt dịu dàng, như một người lạc vào khung cảnh hạnh phúc nên không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
“Cái gì?” Đoạn Cần Tâm đột nhiên hồi thần, cau mày nói: “Cái gì bạn trai, em ở đâu ra bạn trai?”
“Bộ dạng vừa rồi của em rất giống đang hoài xuân nha, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Mùa đông còn chưa tới, hiện tại hoài xuân có phải quá sớm hay không?” Đoạn Cần Tâm bình tĩnh nói, vẻ mặt xem thường.
Nhìn cô như một vị tu sĩ nhập thiền, Chị Lâm ngược lại có chút lo lắng.
“Cần Tâm này, mặc dù nghề người mẫu này phải chú ý vóc người và hình tượng nhưng cũng không có quy định không thể có bạn trai. Nếu như em gặp được đối tượng tốt trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ, phải biết nắm chắc, không cần giống chị lớn tuổi rồi quay đầu nhìn lại mới biết mình bỏ lỡ cái gì.” Chị ý vị thâm trường khuyên.
Đoạn Cần Tâm trầm mặc nhìn chị một lát, sau đó rất nghiêm túc hỏi: “Chị Lâm, nói thật, hôm nay có phải chị uống lộn thuốc hay không?” Vì vậy cái đánh thứ hai ở trên đầu ở một giây sau đương nhiên phát sinh.
Đoạn Cần Tâm gần đây rất bận.
Xuất hiện mười năm, đây là lần đầu tiên cô cảm giác được mùi vị có chút nổi tiếng, không ngừng có người mời công tác, đi trên đường sẽ có người đối cô len lén chỉ chỉ chỏ chỏ, còn có người lén tới hỏi cô có phải người trong những quảng cáo kia không, tất cả những điều này làm cho cô có chút vui vẻ, rồi lại có chút phiền não, cảm thấy không quen.
Nhưng nể tình lượng công việc và thù lao của cô không ngừng tăng lên, có tiếp tục làm phiền hay cảm thấy không quen cỡ nào cô đều có thể nhẫn nại.
Lần đầu tiên nhìn thấy sổ tiết kiệm của mình hội tụ một số tiền thu nhập lên tới sáu con số, hơn nữa không phải là số một, cô xúc động đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Nhìn chằm chằm những con số hiển thị trên sổ tiết kiệm cảm động một lúc lâu, cô rốt cục nghĩ tới chuyện đem tiền trả cho Thường Phong. Chẳng qua là lúc trước thu nhập của cô không nhiều lắm đều là trực tiếp cầm tiền mặt mười ngàn, hai mươi ngàn trả, bây giờ nhiều tiền như vậy có thể dùng phương thức cầm tiền mặt để trả tiền lại cho anh ấy hay không? Hay gọi điện hỏi tài khoản của anh ấy dùng phương thức chuyển tiền là được rồi.
Cô đột nhiên quyết định, mở ví chuẩn bị tìm điện thoại lại đột nhiên dừng lại nhìn vào thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó nhớ tới sáng thứ tư hình như vừa đúng anh có lớp nhưng buổi chiều lại rảnh.
Đoạn Cần Tâm căn bản không ý thức được mình lại ghi nhớ thời khóa biểu của Thường Phong.
Anh bây giờ đang lên lớp không tiện nghe điện thoại, nhưng buổi chiều cũng không có việc gì, mà cô bận liên tục một tháng thật vất vả mới được nghỉ một ngày không bằng trực tiếp đến trường tìm anh là được rồi. thứ nhất có thể hỏi tài khoản để chuyển tiền trả, thứ hai có thể thực hiện chuyện mời anh ăn cơm mà cô đã muốn từ lâu, nhất cử lưỡng tiện.
Ừ, cứ quyết định như vậy đi.
Không nghĩ qua buổi chiều anh có bận việc gì khác hay không, Đoạn Cần Tâm trực tiếp chạy tới đại học T ôm cây đợi thỏ, chờ Thường Phong tan lớp.
Hết giờ học Thường Phong như bình thường cầm sách đi về phòng nghỉ của giáo sư, khi đi tới hành lang gần phòng nghĩ thì ngây người, trong nháy mắt đôi mắt sáng lên.
“Cần Tâm?” Bởi vì quá mức vui mừng, anh nhất thời không có chú ý gọi thẳng tên cô.
Tim Đoạn Cần Tâm không tự chủ được mà đập mạnh. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô Cần Tâm.
“Sao tới mà không nói trước với anh một tiếng?” Anh đi tới trước mặt cô, đôi mắt sáng quắt nhìn cô dịu dàng hỏi.
“Nhất thời muốn tới, lại biết anh đang lên lớp không muốn quấy rầy cho nên mới tới mà không có gọi trước.” Cô giải thích, chẳng biết tại sao mặt có chút cảm giác nóng lên.
“Hôm nay không làm sao?”
“Nghỉ một ngày.”
“Muốn mời anh ăn cơm sao?”
“Sao anh biết?” Cô kinh ngạc trợn to đôi mắt.
“Lúc nãy bấm ngón tay tính ra.” Anh trả lời với vẻ mặt thành thật.
Đoạn Cần Tâm bị câu trả lời trêu chọc của anh cười khẽ một tiếng.
“Muốn ăn cái gì?” Cô trở lại chuyện chính.”Nói trước hôm nay em mời khách, đừng lấy nguyên tắc của anh ra giành trả tiền với em nha.”
Thường Phong mỉm cười gật đầu.”Em chờ anh một chút, anh đem sách vào phòng.”
“Được.” Cô mỉm cười lên tiếng. Thường Phong đi vào phòng làm việc để sách, chỉ chốc lát sau liền cầm chìa khóa xe và áo khoác đi ra. Hai người sánh vai đi ở trong sân trường, vị giáo sư nổi tiếng đẹp trai trong trường phối với nữ minh tinh có mấy phần quen mắt, hơn nữa thân hình cao gầy bắt mắt của hai người ghép thành đôi nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người từ bốn phía.
Nhưng hai người sớm quen bị người khác nhìn chằm chằm căn bản coi như không có việc gì, tùy ý tán ngẫu nói đùa đi qua sân trường hướng bãi đậu xe đi tới.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày Đoạn Cần Tâm lần nữa vùi đầu vào trong công việc bận túi bụi như dòng nước lũ, bận tối mặt tối mày.
Hôm nay, cô phải quay chính là MTV. Lúc trước cô cũng từng quay qua MTV nhưng chỉ là một vai phụ nho nhỏ mà thôi, đại khái chỉ xuất hiện một hai giây, có lúc ngay cả mặt cũng sẽ nhìn không thấy nhưng hôm nay lại không giống vậy cô diễn chính là vai nữ chính.
Sáng sớm trời còn chưa sáng cô đã cùng đạo diễn đến hồ trúc trên núi Dương Minh quay ngoại cảnh, hơn sáu giờ chiều trở về trường quay quay tiếp những cảnh trong phòng, làm đến mười giờ đêm vẫn chưa kết thúc. Đoạn Cần Tâm có loại cảm giác sắp mệt rã rời nhưng những nhân viên làm việc quanh mình cũng cùng làm việc từ sáng tới bây giờ cô thật sự không có mặt mũi nào kêu mệt. Đạo diễn và ca sĩ đang ở phía trước camera thảo luận về hiệu suất kết thúc của câu chuyện, hai người đều hy vọng có chút khác biệt, đang trao đổi, đoàn người thừa dịp nghỉ ngơi một chút: uống nước, ngồi nghỉ, gọi điện thoại…
Thấy có người đang gọi điện thoại, lúc này cô mới nhớ tới nên gọi điện thoại về nhà nói với mẹ công việc của cô còn chưa có làm xong sẽ về trễ một chút muốn bà đừng chờ cửa mình mà đi ngủ sớm một chút.
Nghĩ xong, cô lập tức đi tới chỗ mình để túi xách, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, kết quả lại bị năm cuộc gọi nhỡ làm cho kinh ngạc.
Sẽ là ai tìm cô?
Cô đè xuống kiểm tra, kết quả chỉ thấy một cái tên, Cần Phương. Cuộc gần đây nhất là ba phút trước, cô không chút nghĩ ngợi liền gọi lại.
Điện thoại ục ục vang lên hai tiếng liền được nhận.
“Chị ––”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc thút thít và giọng nói yếu ớt, làm cho lòng cô không tự chủ bị nhói mạnh một cái. “Cần Phương, xảy ra chuyện gì? Em đang khóc sao?” Cô gấp gáp hỏi.
“Chị, em bị xảy thai, chị… có thể tới đây với em không?” Em gái ở đầu bên kia khẽ khóc.
“Xảy, xảy thai?!” Đoạn Cần Tâm bị kinh hách kêu lên: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Em bây giờ đang ở đâu?”
“Bệnh viện, chị bây giờ có thể tới với em không?”
“Chị––” Đoạn Cần Tâm mới nói một chữ, chỉ nghe thấy trong trường quay vang lên một hồi tiếng vỗ tay hấp dẫn sự chú ý.
“OK, bắt đầu làm việc. Nữ chính của chúng ta đâu?” Đạo diễn cất giọng hỏi.
“Cần Phương, nói cho chị biết em đang ở bệnh viện nào?” Cô nắm chặt thời gian nhanh chóng hỏi.
Em gái trả lời tên một bệnh viện quen thuộc, cô lập tức nói câu: “Chị biết rồi.” Ngay sau đó cúp điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất gọi đi một cuộc điện thoại.
“Thường Phong em là Cần Tâm. Có thể làm phiền anh một chuyện được không? Em gái em hiện đang ở bệnh viện XXX, nó xảy thai nhưng em bây giờ còn đang làm việc không đi được, anh có thể đến với nó được không, chờ sau khi kết thúc công việc em sẽ lập tức đi qua?” Cô vội vã giao phó giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Anh sẽ qua đó, em gái em tên gì?” Anh trầm ổn nói.
“Đoạn Cần Phương.”
“Anh biết rồi, em đừng lo lắng.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian